Là học sinh, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về mái trường, về thầy, cô, bạn bè. Đó là những kỉ niệm đáng nhớ và trở thành kí ức đẹp. Công ơn của thầy, cô như biển rộng, sông dài, luôn dào dạt, khi sôi nổi lúc lại êm đềm mà sâu lắng, mênh mông.
” Thời gian dẫu bạc mái đầu
Tim trò vẫn tạc đậm câu ơn thầy”
Công lao trời bể của thầy, cô đã dạy dỗ là không thể phủ nhận. Học sinh có nghĩa vụ và trách nhiệm “trưởng thành”. Trưởng thành trong suy nghĩ, trưởng thành trong nhận thức và cách ứng xử và thái độ. Đặc biệt trong học tập và cuộc sống.
Nhân kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam, các bạn học sinh trường iSchool Sóc Trăng tha thiết nắn nót từng chữ, từng dấu câu để tỏ rõ lòng biết ơn thay lời muốn nói thông qua những cánh thiệp:
“Trước kia, em khá tự ti về trình độ môn toán của mình. Mà nhờ có cô, em đã thường xuyên xung phong trả bài cũ và lên bảng giải bài tập”
hay: “Trong giờ sinh hoạt quản nhiệm, cô đều góp ý quan tâm và nhắc nhở chúng em để chúng em có thể tốt hơn. Từ tác phong đến học tập, cô đều để ý rất kĩ,….” .
Và rồi để tạo nét độc đáo cũng như pha chút dí dỏm, các bạn học sinh đã mượn lời bài hát để bày tỏ tấm lòng biết ơn cao cả: “Người tuyệt vời nhất là cô chẳng ai khác ngoài cô. Và lí do em cho rằng cô luôn luôn tuyệt vời nhất. Vì cô từng biết lắng nghe, biết chịu đựng, biết sẻ chia,…”
Ở một cánh thiệp khác, thầy cô lại được hòa vào cảm xúc khác khác của học trò với cách xưng – hô gần gũi, thân mật: “Có lúc cô tính bỏ cuộc nhưng cô vẫn không làm vậy, vẫn cùng tụi em đi tới ngày hôm nay, vẫn quan tâm tụi con mặc dù cô không thể hiện ra bên ngoài nhưng em vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Em nhớ có lần cô đăng Facebook dòng tâm trạng “Thả tụi con đi mà lo sợ đủ thứ”. Em rất xúc động sau khi đọc và nhanh tay chụp lại….”.
Ngành nghề nào cũng thế, có vui, có buồn nhưng đối với người làm giáo dục – người thầy, người cô, có những niềm vui thật sự đơn giản mà sâu nặng. Đôi khi chỉ là những lời nói, những dòng chữ nguệch ngoạc mà thấm đẫm cảm xúc.
Trọng Nghĩa