Em Lê Lý Phương Thảo – Học sinh 12A5 bày tỏ cảm xúc trong buổi Lễ Tri ân và Trưởng thành năm học 2014-2015

Cha mẹ kính mến!

Thế là con đã bước sang tuổi 18. Một cái tuổi đủ để con nhận ra những gì quan trọng nhất đối với cuộc đời mình. Cảm ơn cha! Cảm ơn mẹ đã sinh ra con và nuôi nấng con nên Người. Đã vì con mà chịu nhiều vất vả để con được đến trường học được nhiều điều hay lẽ phải, để có con như ngày hôm nay. Để giờ đây, con nhận ra rằng: công lao sinh thành dưỡng dục của cha mẹ thật lớn lao và không ai trên đời này quan trọng hơn cha mẹ. Hôm nay, con đã là một học sinh cuối cấp, đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, nhìn lại quãng thời gian đã qua con thấy thương và biết ơn cha mẹ vô cùng!

Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau. Con đâu biết được cha mẹ đã cực khổ thế nào để nuôi con khôn lớn. Nhớ ngày còn tấm bé, bao đêm mẹ thức trắng vì con. Mắt mẹ lại thâm quầng vì những đêm thức trông con ốm. Con được sinh ra trên đời này, lớn lên trong vòng tay ba mẹ chưa làm được điều gì cho ba mẹ vui lòng thì đã để những giọt buồn rơi trên mắt mẹ. Thế nhưng, âm thầm lặng lẽ ba mẹ đã tìm được niềm vui khi trông thấy con chập chững những bước đi đầu đời. Con lớn lên trong tình thương của ba mẹ, rồi đến lúc con đến trường cũng là lúc ba mẹ phải lo lắng nhiều hơn, vất vả nhiều hơn. Bàn tay cha thêm những vết chai sần. Vầng trán mẹ lại thêm nhiều vết nhăn. Cha vất vả kiếm tiền lo cho con ăn học, mẹ vun vén trong ngoài, lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ. Từ những ngày hè nóng nực đến những ngày đông lạnh giá, mẹ đã chăm sóc, lo lắng, thức cùng con trong những đêm khuya con học bài. Mẹ đi nhém mùng mỗi khi con học xong lăn vào ngủ vội. Con quên sao được những ngày con đau ốm. Cha mẹ là người đã bên cạnh con, lo lắng chăm sóc thuốc men, bàn tay mẹ lại nhẫn nại đút cho con từng muỗng cháo. Những tình cảm đó của cha mẹ dành cho con cả đời này con sao có thể quên được.

Chính cha mẹ, với tình thương con vô bờ bến đã nuôi nấng và dạy dỗ để có con như ngày hôm nay. Thế nhưng đáp lại tình thương yêu của cha mẹ con đã làm được gì để cha mẹ vui lòng? Thương con, lo lắng cho con có lẽ ba mẹ vui ít mà buồn nhiều. Đã có lúc con cãi lời ba mẹ để rồi ngay sau đó con nhận ra rằng mình đã sai. Con còn quá nhỏ để hiểu được lẽ đời. Đã có lúc vì ham theo đuổi những cuộc chơi cùng bạn bè mà con đã để ba mẹ ngồi giữa đêm khuya lo lắng đợi con về. Đến trường, con lại gây lỗi, vi phạm nội quy của trường, không chuyên tâm học hành lại làm cha mẹ phải phiền lòng. Con xin lỗi cha mẹ! Nhưng vượt qua tất cả, hôm nay dưới mái trường này con đã là một học trò ngoan, một công dân tốt. Từ đây, con sẽ cố gắng học hành để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ. Con sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt hai kì thi sắp tới để ba mẹ vui lòng.

Rồi đây trên hành trình cuộc đời sẽ có lúc con rời xa vòng tay yêu thương của cha mẹ để theo đuổi ước mơ của đời mình. Nhưng dù ở phương trời nào con cũng sẽ luôn nhớ và khắc ghi công ơn của ba mẹ. Vì con biết rằng cha mẹ là người quan trọng nhất trong đời con. Chặng đường phía trước còn dài, cuộc sống còn nhiều chông gai mà con thì đủ lớn nhưng chưa đủ khôn. Chắc chắn rằng sẽ có lúc con lầm đường lỡ bước. Con cần lắm vòng tay yêu thương của mẹ và lí trí sáng suốt của cha để giúp con vượt qua những vất ngã trong cuộc đời. Và con tin rằng, dù ở đâu ba mẹ cũng luôn dõi theo những bước đường con đi, rơi lệ mỗi lúc con gặp khó khăn và mỉm cười khi thấy con thành đạt. Cha mẹ sẽ là ngọn đèn soi sáng cho con đi đến thành công.

Giấy ngắn tình dài không nói hết được lòng con đối với ba mẹ. Từ trong đáy lòng con muốn nói rằng: Con yêu ba mẹ! Cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con và nuôi dạy con nên Người. Con sẽ cố gắng học tập và làm việc thật tốt để thành công vì con biết rằng:

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển đông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi ta khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con…