Mỗi người thầy, người cô đều ghi dấu ấn khác nhau trong tim mỗi học sinh chúng con. Đối với con, mỗi lớp học trôi qua với những người thầy người cô đã từng dạy dỗ cho con là cả một chuỗi dài kỉ niệm. Là những tiết học, là những niềm vui, là những lời khuyên, lời dạy dỗ ân cần thấm mãi vào cuộc đời của con. Đó là hành trang, là niềm tin, là động lực giúp con bước tiếp trên con đường đầy chông gai phía trước. Với con sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh người mẹ dịu hiền luôn ân cần, luôn hết lòng vì những đứa con nhỏ của mình. Cô đã mang lại cho con và các bạn nhiều cảm xúc về tình cảm thiêng liêng, cái tình cảm của người lái đò đưa chúng con qua sông bằng chính những bài giảng, những lời dạy, những câu văn của mình. Đó chính là cô Trịnh Thị Kim Chi người mẹ hiền chủ nhiệm con năm lớp 9 . Và chính cô đã làm thay đổi cuộc sống của con, cô giúp con có thêm niềm tin để vững bước và đứng dậy bước đi khi con vấp ngã.

Vừa rồi khi mẹ bảo con dọn dẹp lại bàn học, con vô tình làm rớt cuốn lưu bút lưu giữ những kỉ niệm, những hình ảnh đẹp của con với cô và các bạn. Cầm tấm hình cô chụp với chúng con lên lòng con như lặng xuống với những kỉ niệm cứ ùa về. Nào là những tiết học của cô, nào là hình ảnh khi cô vui đùa với lớp, tiết sinh hoạt lớp, những giờ ngoại khóa. Cả kỉ niệm của cái ngày chúng con chia tay cô, chia tay cây bàng hàng ghế đá, chia tay cả với những kỉ niệm đã có tại ngôi trường thân yêu mà chúng con xem nó như một đại gia đình to lớn thứ hai của chúng con. Ngay giây phút này đây những kỉ niệm trong con cứ ào ạt ùa về, nó xếp ngăn nắp thành từng chi tiết một, làm cho con ngỡ nó cứ vừa mới xảy ra.

Với cô, mỗi khi đứng trên bục giảng, nhìn những ánh mắt mà chúng con đang chăm chú nhìn thì mọi mệt mỏi buồn phiền của cuộc sống trong cô dường như tan biến, chỉ còn lại niềm vui, niềm xúc động và cả niềm say mê cô thổi hồn vào từng lời giảng của mình. Con nhớ rất rõ lời khuyên, lời dạy, lời căn dặn của cô dành cho chúng con: “Không ai có thể hoàn hảo trong mọi việc, không ai có thể chưa một lần mắc sai lầm và cô cũng vậy! Nhưng chỉ cần các con biết nhận ra nó kịp thời và biết khắc phục dừng lại một cách đúng đắn thì lúc đó con có thể lấy đó làm cái bài học để con có thêm kinh nghiệm bước tiếp vào cuộc sống”. Câu nói đó của cô con mãi ghi nhớ. Con xem nó như lời nhắc nhở và động viên để con có thêm nghị lực để bước tiếp trên con đường dài thênh thang mà con sắp phải đối mặt.

Con nhớ mãi những tiết học của cô, nhớ cả những câu nói quen thuộc của tụi học trò nghịch ngợm nói xấu thầy cô. Nghĩ lại con thấy mình lúc đó thật ngốc, sao con không sớm nhận ra được tấm lòng của những người dẫn đường, những người đã đốt lên ngọn đuốc yêu thương trong tim mọi học sinh. Thú thật thì ở những ngày đầu khi bước vào lớp con không có chút ấn tượng gì với cô cả. Con luôn cho rằng cô thiếu công bằng với con, cũng chính cái bài tập làm văn đầu tiên mà con học với cô, chính cái bài đó đã kéo khoảng cách giữa con và cô trở nên xa hơn. Có thế đó là cách ngụy biện con cho là hay nhất, khi con đỗ lỗi cho cô để trốn tránh không thừa nhận cái lỗi sai của bản thân. Nhưng lúc đó con không hề suy nghĩ, cũng chẳng hề hiểu cô làm như vậy vì thương chúng con, muốn chúng con học tốt, muốn chúng con hiểu thêm cách sống và đạo đức tối thiếu khi nói năng cư xử với người lớn. Nghĩ lại con thấy buồn vì cái hành động trẻ con của mình và con thầm biết ơn cô đã giúp con hiểu và sửa sai nó. Con thấy yêu môn văn hơn và chăm chú nghe cô giảng bài vào mỗi tiết.

Lời giảng của cô mềm mại như một bản nhạc. Nó như vòng tay của người mẹ đang ôm ấp những đứa con thơ của mình. Nó khiến cho chúng con phải thấm thía. Cô thổi hồn mình vào mỗi bài giảng, cô mang một trái tim yêu thương để truyền tải hết vào những lời cô giảng. Cô luôn lắng nghe chúng con nói, cô nâng niu chăm sóc theo dõi chúng con một cách ân cần và cô luôn là người đã sánh bước đồng hành với chúng con trên con đường đi tìm tri thức.

Chúng con hiểu lắm tấm lòng của cô và kính trọng nó. Cô không chỉ là người đã khơi nguồn, nhóm lên ngọn lửa yêu văn chương trong con mà cô còn là người đã nuôi dưỡng tâm hồn, dạy bảo và làm đẹp thêm phẩm chất nhân cách con người trong chúng con. Làm sao con có thể quên lời dặn dò mà cô luôn nói với chúng con mỗi khi chúng con thấy chán nản, chùn bước và muốn dừng lại: “Một lần mắc sai lầm là một lần giúp mình khôn ra và có thêm kinh nghiệm cho một nửa cuộc sống sau này”. Có thể ngay lúc đó con không hiểu câu nói của cô, nhưng ngay bây giờ đây khi con biết được ngoài kia, ngoài cái xã hội đầy nghiệt ngã lắm chông gai mà trước đây con chưa từng biết thì con mới thấm thía được câu nói của cô.

Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, niềm vui nào cũng có lúc kết thúc. Và rồi cái ngày mà chúng con không mong đợi cũng đã đến. Chia tay cô, chia tay những bài giảng sâu lắng cô dành hết tình cảm của mình gởi gấm vào từng câu từng chữ cô giảng. Chưa bao giờ con thấy buồn và tiếc đến thế. Sao chúng con không nhận ra sớm cô hiền dịu và giảng bài hay đến thế. Con nhớ lắm tiết học cuối cùng.

Năm tháng dần trôi qua, con không biết là sẽ có thêm bao nhiêu thầy cô nữa đi qua cuộc đời cắp sách của những đứa học sinh như con, nhưng con sẽ luôn nhớ mãi hình ảnh dịu dàng, thân thiện và luôn hết lòng vì học sinh của cô. Nếu dùng hai từ để diễn tả về cô con sẽ nói đó là “tâm huyết”. Tình yêu thương trong cô luôn trỗi dậy đầy mãnh liệt, cô yêu nghề và yêu cả những đứa con thơ dại cần cô nuôi dưỡng thêm về nhân cách và cả kiến thức.

Những bài giảng cô dạy, những lời khuyên, những lời căn dặn của cô về cách làm người sẽ luôn ở mãi trong tim con. Đó là hành trang mà cô đã chuẩn bị cho chúng con bước tiếp trong ngày mai. Con thầm biết ơn cuộc sống, cha mẹ, cảm ơn mái trường đã cho con biết thêm ngoài tình yêu thương của cha mẹ là tình yêu thương không kém của những con người đưa đò thầm lặng. Con gởi đến thầy cô lời tri ân sâu sắc nhất!

                                             Võ Th Cm Nguyên – Lớp 11B9

                                      Trường iSCHOOL Nha Trang

Giải KK cuộc thi “Viết về thầy cô giáo của tôi”